[advanced]
All > General Works > Encyclopedias > Phi Phụng Tiềm Long
Phi Phụng Tiềm Long
LÆ°Æ¡ng VÅ© Sinh
Dịch giả: Đào Thanh Tâm

 

Khảo Thí Cổ Quái Ly Kỳ

(21-31 minutes)


    ** Nếu Hắn Chết, Ngươi Phải Đền Mạng!

    Kiếm dựng như rừng, đao thương tợ tuyết. Hai hàng vệ sĩ trước Bạch Ngọc Đường, mỗi người đều mở to mục quang tập trung vào một võ sĩ thiếu niên.
    Võ sĩ thiếu niên này đối với xung quanh lại thấy như không thấy, nghe mà không nghe. Ánh mắt mọi người tập trung trên người hắn, hắn lại đang toàn tâm toàn ý chú mục vào một người khác.
    Người đó là một bệnh nhân nằm trên giường, mặc quan phục ngự lâm quân Kim quốc. Dáng người rất khôi ngô, nhưng gương mặt lại vàng khè, hơi thở thoi thóp, tựa như sẽ chết bất cứ lúc nào.
    Hai vệ sĩ hàng cuối cùng thì thầm:
    - Vương gia chúng ta trịnh trọng như vậy thật là hiếm thấy. Ngươi có biết thiếu niên này là ai không?"
    - Nghe nói là Tề thân vương Đàn nguyên soái tiến cử tới, tên là Lỗ Thế Hùng, là con trai của một lão bộ hạ của Đàn nguyên soái. Đàn nguyên soái đối với hắn thập phần thưởng thức.
    - À, cái này trách không được tại sao Vương gia chúng ta coi trọng hắn như vậy.
    - Đàn nguyên soái cùng Vương gia chúng ta nổi tiếng thiết diện vô tư. Nếu người này không có bản lĩnh chân chính thì Vương gia tuyệt đối sẽ không bổ nhiệm.
    - Ngươi xem, hiện tại không phải là đang tạo cơ hội cho hắn thi thố tài năng trước mặt mọi người, để tỏ ra vô tư sao? Kiểm tra gì đây? Tại sao Kỳ tham tướng mắc bệnh nhiều năm cũng được mang đến?
    - Ta cũng không biết. Bất quá, dù gì rồi cũng sẽ hiểu. Im lặng, im lặng, Vương gia đi ra!
    Đây là phủ đệ của Kim quốc ngự lâm quân thống soái Hoàn Nhan Trường Chi. Hoàn Nhan Trường Chi là thúc phụ của đương kim Hoàng thượng Kim quốc. Hắn có thể thống lĩnh ngự lâm quân của Kim quốc, cũng không phải dựa vào thân phận hoàng thúc. Võ công của hắn cực cao, là đệ nhất cao thủ của Kim quốc.
    Trong thời gian này, hắn đang cùng một lão già tóc bạc trắng đi ra. Lão giả này là ngự y Kim quốc, nghe nói là Hạnh lâm (y sư nổi tiếng) quốc thủ số 2 Kim quốc, y thuật tinh thông, chỉ dưới Y Ẩn Đức Sung Phù.
    Hoàn Nhan Trường Chi cùng ngự y ngồi trên công đường, đại sảnh tức khắc lặng ngắt như tờ. Bầu không khí trang nghiêm này khiến trong lòng Lỗ Thế Hùng có chút lo lắng. Hắn biết cuộc khảo nghiệm này đối với hắn vô cùng trọng đại. Vinh nhục mất còn, toàn bộ tiền đồ của hắn đều sẽ quyết định trên kết quả của cuộc khảo sát này. Hắn có tự tin có thể vượt qua cuộc thi này. Bất quá, thời gian thực hiện rất ngắn. Phải hết sức bình tĩnh, mà phẫu thuật lại phải cực kỳ chuẩn xác. Hiện tại tiến hành trước mắt bao người, không khí lại khẩn trương như vậy, nếu để bị ảnh hưởng tâm lý, xuống tay có chút sơ xuất, hậu quả này sẽ không thể tưởng tượng nổi!
    Lỗ Thế Hùng hành lễ, ngự y hỏi:
    - Đã chuẩn bị xong chưa?
    Lỗ Thế Hùng trả lời:
    - Sẵn sàng!
    Hoàn Nhan Trường Chi gõ bàn, đôi mắt lấp lánh nhìn Lỗ Thế Hùng chậm rãi nói:
    - Ngươi nghe cho rõ: nếu hắn chết, ngươi phải đền mạng! Nếu ngươi không đủ niềm tin tiến hành phẫu thuật, bây giờ rút lui vẫn còn kịp!
    Phương pháp kiểm tra như vầy áp lực nặng nề hơn dự đoán của Lỗ Thế Hùng. Tuy nhiên, hắn vẫn bình tĩnh trả lời:
    - Ta sẵn sàng chấp nhận khảo thí này.
    Hoàn Nhan Trường Chi gật đầu một cái, bỗng dưng quát:
    - Được, khai đao!
    ** Một Đao Chém Bệnh Nhân
    Thanh âm chưa dứt, Lỗ Thế Hùng đã đột nhiên rút ra một thanh đao nhọn. Thanh đao này có hình dạng rất đặc biệt, cùng quân đao bình thường rất khác nhau, dài hơn ba thước, lại chỉ rộng hai ngón tay, mỏng như trong suốt. Hai chữ "khai đao" của Hoàn Nhan Trường Chi vừa mới xuất khẩu, Lỗ Thế Hùng hướng bệnh nhân nằm trên giường, lập tức cắt một đao!
    Hai hàng vệ sĩ tuy rằng nghe thấy Vương gia ra lệnh "khai đao", nhưng trong thời điểm này, vẫn có rất nhiều người không nhịn được kêu lên! Có hai vệ sĩ hồ đồ trong sát na này, đầu óc nhất thời bấn loạn, rút đao xông về phía hắn, quát lên:
    - Vương gia nói, nếu hắn chết, ngươi phải đền mạng! Sao ngươi còn dám giết hắn!
    Mắt thấy hai lưỡi đao sáng loáng sắp bổ vào trên người Lỗ Thế Hùng, Hoàn Nhan Trường Chi đập bàn, quát:
    - Đồ ngu ngốc, lui ra!
    Hai vệ sĩ này mới bỗng dưng hiểu được, Lỗ Thế Hùng không phải giết người, mà là sử dụng phẫu thuật cứu người.
    Lỗ Thế Hùng trong mắt chỉ có bệnh nhân kia, chuyện xảy ra bên cạnh hắn hắn không để ý tới.
    Bụng gan mổ ra, máu huyết tuôn trào, Lỗ Thế Hùng thủ pháp linh hoạt, xoay tròn mũi dao nhọn, liền cắt ra một khối thịt u to như chén trà. Có hai người lập tức đến khâu vết thương cho bệnh nhân. Họ là trợ lý của ngự y.
    Lỗ Thế Hùng lau mồ hôi lạnh trên trán, chậm rãi cắm đao vào vỏ. Vừa mới được thoải mái một chút thì hai trợ lý đột nhiên kêu lên:
    - Kỳ Tham tướng chết rồi!
    Hoàn Nhan Trường Chi lắp bắp kinh hãi, đang muốn phát tác. Ngự y lại mỉm cười, khoát tay, chỉ vào hai trợ lý nói:
    - Các ngươi theo ta nhiều năm, sao vẫn hồ đồ như vậy. Ngay cả chết thật chết giả cũng không biết?
    Hai trợ lý nhìn nhau ngạc nhiên, một người không dám lên tiếng, một người nói:
    - Hơi thở của hắn cũng không còn, còn không phải là chết sao?
    Lỗ Thế Hùng khom lưng thi lễ, nói:
    - Vương gia yên tâm, hắn sẽ sống lại.
    Sau đó lấy ra một cây kim bạc, châm vào trán của bệnh nhân, nói:
    - Hắn phát bệnh tại nhâm mạch, cho nên bụng kết khối, bây giờ ta châm vào huyệt Thái dương của hắn, không biết có đúng hay không?
    Hắn dùng thân phận hậu bối, thi lễ với ngự y và thỉnh giáo. Bất quá cũng không cần ngự y nói đáp án. Bởi vì sau khi hắn rút ngân châm lên, bệnh nhân đã rên rỉ ra tiếng, hai mắt cũng mở ra.
    Ngự y kia nở một nụ cười hài lòng, nói:
    - Y thuật của ngươi rất không tệ, càng khó giữ được trấn tĩnh như vậy, thật không hổ là đệ tử của Y Ẩn Đức Sung Phù.
    Hoàn Nhan Trường Chi nói:
    - Quả thật là thần kỹ. Đệ tử Đức Sung Phù còn như thế, Đức Sung Phù hẳn là thiên hạ đệ nhất chứ? Tại sao có người nói hắn còn kém Liễu Nguyên Tông?
    Ngự y thở dài, nói:
    - Bởi vì Liễu Nguyên Tông đối với Huyệt đạo đồng nhân bí ẩn đã hiểu được một nửa. Đức Sung Phù chỉ sợ vẫn không đuổi kịp hắn.
    Sắc mặt Hoàn Nhan Trường Chi nặng nề, suy nghĩ một chút, vẫy tay gọi đội trưởng vệ sĩ của hắn tới, hỏi:
    - Trận thi võ công trước đó, kết quả của hắn thế nào?
    Đội trưởng vệ sĩ trả lời:
    - Mười tám cao thủ trong quân đội, tất cả đều thua dưới tay hắn.
    Hoàn Nhan Trường Chi lộ ra nụ cười, nói:
    - Được, rất tốt! Võ công y thuật của ngươi đều là lựa chọn thượng thừa, chỉ cần thông qua kỳ thi cuối cùng, ngươi có thể được tuyển dụng!
    Lỗ Thế Hùng âm thầm giật mình, hỏi:
    - Còn có một kỳ thi nữa sao, không biết thi cái gì?
    Hoàn Nhan Trường Chi nói:
    - Không sai. Đây là kỳ thi quan trọng nhất! Ta không thể cho ngươi biết bất cứ điều gì, khi nó được tổ chức. Hoặc là hôm nay, hoặc là ngày mai, hoặc là mười ngày rưỡi sau đó đều nói không chừng. Được rồi, ngươi thi hai trận, chắc hẳn cũng rất mệt mỏi, ngươi đi nghỉ ngơi trước đi. Phòng của hắn đã sẵn sàng chưa?
    ** Nhốt Vào Thach Lao
    Đội trưởng vệ sĩ trả lời:
    - Sẵn sàng.
    Hoàn Nhan Trường Chi nói:
    - Được, bây giờ ngươi cùng hắn đi ăn cơm, để cho hắn sớm nghỉ ngơi.
    Lúc ăn tối, đội trưởng đội vệ sĩ thiết tiệc chiêu đãi, còn tìm vài lính ngự lâm quân đến làm phụ. Những người này đều coi Lỗ Thế Hùng là đồng liêu tương lai, nhao nhao chúc mừng hắn, nói hai kỳ thi khó như vậy hắn đều thông qua, trận cuối cùng chắc chắn cũng không thành vấn đề. Đội trưởng vệ sĩ lại nói:
    - Ta có chút không hiểu. Chắc không phải muốn ngươi làm y quan, tại sao phải thi y thuật của ngươi? Ngươi có biết Vương gia muốn ngươi làm gì không?
    Lỗ Thế Hùng chỉ biết thi đậu là có thể được "tuyển dụng", chính miệng thống lĩnh ngự lâm quân Hoàn Nhan Trường Chi cho hắn biết như vậy. Nhưng Hoàn Nhan Trường Chi sẽ cho hắn một chức vị gì, hắn không biết. Bất quá, hắn tuy rằng không biết, nhưng trong lòng cũng đoán được vài phần. Chẳng những như thế, hắn còn đoán được, đội trưởng vệ sĩ hỏi hắn như vậy, chính là muốn dò xét xem hắn đoán được mấy phần kết quả.
    Vì vậy, Lỗ Thế Hùng giả vờ vô tình, thuận miệng trả lời:
    - Hoặc là bởi vì Vương gia biết ta đã học được vài năm y học, cho nên thử y thuật của ta. Chỉ cần có thể phục vụ Vương gia, Vương gia bổ nhậm ta làm việc gì, ta đều cao hứng.
    Sau bữa tối, đã gần canh hai, đội trưởng vệ sĩ tự mình cầm đèn lồng, dẫn hắn vào phòng nghỉ ngơi. Đi bộ qua hành lang cong, đến phía trước của một ngôi nhà bằng đá, đội trưởng bảo vệ nói:
    - Đó là căn phòng này, ngươi có thể nghỉ ngơi. Nuôi dưỡng tinh thần và chuẩn bị cho kỳ thi cuối cùng.
    Lỗ Thế Hùng bước vào phòng, chỉ nghe được một tiếng "bang", đội trưởng vệ sĩ đã từ bên ngoài đóng cửa lại! Nghe thanh âm nặng nề, Lỗ Thế Hùng lập tức biết đây là một cánh cửa sắt!
    Trong phòng tối đen, đưa tay không thấy năm ngón tay. Lỗ Thế Hùng đưa tay mò mẫm, căn phòng này dĩ nhiên là trống rỗng ngay cả một cái giường cũng không có, ngoại trừ bốn mặt vách đá lạnh như băng ra, cũng chỉ có bốn trụ cột lạnh như băng, từ xúc giác biết không phải là đá, nhưng rốt cuộc cũng chẳng phân biệt được là trụ cột gì.
    - Cái này rõ ràng là thạch lao, nói đến cái gì an nghỉ?
    Cho dù Lỗ Thế Hùng to gan, kỳ này cũng không khỏi có chút hoảng hốt, nghĩ: "Vì sao nhốt ta vào thạch lao, chẳng lẽ Vương gia lại nghi ngờ ta?"
    ** Ngươi Là Gián Điệp!
    Lỗ Thế Hùng là một người vô cùng bình tĩnh, gặp phải chuyện ngoài ý muốn như vậy, thoạt tiên hơi kinh hãi. Nhưng suy nghĩ lại, cảm thấy mình thật sự không có điểm nào đáng hoài nghi. Trong lòng cũng dần dần ổn định lại.
    Đương nhiên, Hoàn Nhan Trường Chi chắc sẽ không vô cớ bày trò đùa giỡn với ta. Vương gia đưa ta vào đại lao, trong đó nhất định có tính toán gì. Rốt cuộc là ý gì đây?
    Lỗ Thế Hùng suy nghĩ trăm đường vẫn không tìm được giải đáp, đành không nghĩ tới nó. Thầm nghĩ: "Đã vào đây rồi, thì an nghỉ, không nhất thiết phải đoán được dụng ý của Vương gia. Hay là cứ nghe lời ông phân phó, an dưỡng tinh thần, chuẩn bị ứng phó trận thi cuối cùng có thể đến bất cứ lúc nào."
    Lỗ Thế Hùng không sợ Vương gia nghi ngờ hắn, nhưng nhớ tới trận thi này, lại không khỏi có chút phiền lòng. "Thi thố gì mà cổ quái như thế này?"
    Hắn không ngại đối phó với khó khăn. Nhưng bây giờ Vương gia dường như bịt mắt hắn, đẩy vào một nơi bí ẩn, không biết chuyện gì sắp xảy ra. Cho dù hắn tự tin có thể vượt qua bất kỳ thử thách nào, trong lòng vẫn thấp thỏm bất an.
    Ban ngày hắn trải qua hai kỳ thi căng thẳng — buổi sáng là thí võ với mười tám cao thủ ngự lâm quân, buổi chiều dưới uy hiếp tâm lý của hàng lớp đao thương, dùng phẫu thuật cứu người — cũng là cuộc chiến cân não, mệt mõi. Bởi vậy dù thấp thỏm lo âu, dần dần cũng chìm vào giấc ngủ mông lung.
    Cũng không biết qua bao lâu, trong mơ màng chợt có chút cảm giác. Lỗ Thế Hùng được huấn luyện thuần thục, lập tức thức tĩnh. Hắc lao im lặng như tờ, dường như có tiếng động lạ!
    Có ai đó trong căn phòng này!
    Lỗ Thế Hùng lập tức muốn nhào tới, chợt đổi ý, ngừng ngay lại. Đây là biệt phủ của thống soái ngự lâm quân, là một nơi phòng ngự nghiêm ngặt cỡ nào! Thạch lao này mật không thông gió, ngay cả ruồi cũng không bay vào được, trong phòng như có người, ai có thể vào đây?
    Người này không đợi Lỗ Thế Hùng quát hỏi, đầu tiên đã lên tiếng, giọng nói hết sức kỳ lạ, tựa như bóp mũi nói chuyện, hơn nữa nói không biết là phương ngữ nơi nào:
    - Lạc luân khoa nhĩ khố khâm cáp dĩ! Lạc luân khoa thủy khố khâm cáp ba!
    Lỗ Thế Hùng quát:
    - Ngươi là ai?
    Người này lặp đi lặp lại một lần nữa:
    - Lạc luân khoa thủy khố khâm cáp ba!
    Lỗ Thế Hùng hỏi:
    - Ngươi nói cái gì? Ta không hiểu!
    Đột nhiên, trong hắc lao lúc này lại sáng rực lên. Thì ra bốn trụ cột chính là cột thủy tinh, ở giữa trống không, bên trong thắp đuốc mỡ trâu thật lớn.
    Ngay khi căn phòng đột nhiên bừng sáng, người này chỉ vào Lỗ Thế Hùng nói:
    - Ta nói, ngươi là gian tế!
    Lần này phát âm giọng "Đại Thành" chính thức (tức là Bắc Kinh ngày nay).
    Dưới tình huống như vậy, đổi lại bất kỳ người nào đều phải sợ hãi, giật mình. Nhưng Lỗ Thế Hùng biểu hiện ra thần sắc phẫn nộ, cũng không giật mình.
    Thậm chí ngay cả thần sắc phẫn nộ cũng do giả vờ, bất quá giả vờ rất giống như thật, người khôn khéo cũng khó có thể cảm nhận được.
    Lỗ Thế Hùng dưới sự che giấu của phẫn nộ bề ngoài, bình tĩnh quan sát người này.
    - Ta đến cứu ngươi! Người này nói.
    Chỉ thấy người này bất quá cao năm thước, lại có cái đầu thật lớn, cùng tỷ lệ thân thể cực kỳ không tương xứng. Trên đầu, tóc như cỏ loạn. Trên mặt không hề có biểu cảm, thoạt nhìn liền khiến người ta có chút lạnh sống lưng.
    Lỗ Thế Hùng lớn tiếng nói:
    - Tại sao lại nói ta là gian tế? Ta cùng ngươi đến Vương gia đối chất!
    Người này cười lạnh nói:
    - Hừ, đối chất? Đó là Vương gia bảo ta đến bắt ngươi! Vương gia đã sớm biết ngươi là gian tế!
    Lỗ Thế Hùng nói:
    - Ngươi nói nhảm, ta không tin!
    Người này cười nói:
    - Ha ha, ngươi không tin sao? Ngươi vẫn còn mơ về danh vọng giàu sang? Ngươi ngẫm lại xem: ngươi là người do Đàn Nguyên soái tiến cử tới, nếu không phải bởi vì Vương gia sớm đã biết ngươi là gian tế, hắn làm sao có thể nhốt ngươi vào thạch lao này?
    Lỗ Thế Hùng lạnh lùng nói:
    - Ngươi thực sự là phụng mệnh Vương gia đến sao?
    Người này nói:
    - Tất nhiên! Nếu không làm sao ta có thể vào được thạch lao này?
    Lỗ Thế Hùng nói:
    - Được, vậy ngươi nên trói ta lại, cùng ta nói nhăng nói cuội làm gì?
    Người này mỉm cười:
    - Cuối cùng ngươi thừa nhận chính là gian tế.
    Lỗ Thế Hùng nói:
    - Ai nói ta thừa nhận, ta một thân trong sạch, không sợ người khác vu khống. Ngươi lập tức dẫn ta đi gặp Vương gia, ta phải hỏi cho ra lẽ!
    Người này thở dài:
    - Ngu ngốc, ngu ngốc! Ngươi nghĩ ngươi có thể giấu được sao? Vương gia sớm đã nắm giữ chứng cứ, biết rõ ràng về ngươi. Ngươi chết không tiếc, chỉ tiếc làm hỏng đại sự!
    Lỗ Thế Hùng đột nhiên quát:
    - Ngươi là ai?
    Người này đột nhiên xua tay một cái, nói:
    - Nhỏ giọng giùm một chút. Ngươi không cần sợ hãi, ta tới cứu ngươi!
    Lỗ Thế Hùng nói:
    - Ngươi rốt cuộc là ai? Ta không cần ngươi cứu!
    Người này nói:
    - Đừng nói dối trước mặt ta! Cho đến bây giờ ngươi còn giả vờ với ta để làm gì? Ta cũng giống như ngươi, đều là từ Giang Nam đến. Ngươi trà trộn vào doanh trại của Đàn nguyên soái, làm quan quân; ta trà trộn vào vương phủ của Hoàn Nhan Thống Lĩnh, làm vệ sĩ. Chúng ta hiểu điều đó.
    Lỗ Thế Hùng nói:
    - Ồ, thì ra ngươi là gián điệp của Lâm An (thủ đô Nam Tống, tức là Hàng Châu ngày nay)!
    Người này trả lời:
    - Cũng như nhau. May là tối nay ta được lệnh tới đây cứu ngươi, nếu không ngươi bây giờ đã đầu lìa khỏi cổ rồi. Bớt nói nhảm, chạy nhanh đi!
    Lỗ Thế Hùng nói:
    - Được!
    Đến gần bên cạnh người này, đột nhiên điểm vào huyệt Thái Dương của hắn!
    Người này không kịp đề phòng, lúc nghiêng đầu né tránh, ngón tay hắn đã chọc vào trán, chỉ nghe được một tiếng "Bộp", như chạm vào cỏ khô, lại không giống thân thể huyết thịt.
    Lỗ Thế Hùng kêu to:
    - Bắt lấy gian tế nha!
    Bản lĩnh của người này cũng khá, như rồng lượn một vòng, tránh chiêu ra chiêu, phản công vào mạch môn của Lỗ Thế Hùng. Lỗ Thế Hùng nhanh như chớp rút kiếm ra khỏi vỏ, quét đất đâm lên!
    ** Ác Chiến Hắc Thạch Lao
    Thân thủ của người này cÅ©ng cá»±c kỳ nhanh chóng. Lá»— Thế Hùng nÆ¡i này má»™t kiếm đâm Ä‘i, nÆ¡i đó hắn  Ä‘ao đã tuốt ra khỏi vỏ, "Choang" má»™t tiếng, Ä‘ao kiếm chạm nhau, tia lá»­a bắn tung tóe khắp nÆ¡i!
    Thoáng thấy thân ảnh, Lỗ Thế Hùng lập tức ra chiêu "Bạch hồng quán nhật", đâm vào tim hắn. Không ngờ một kiếm chém vào khoảng không, người này đã vòng tới sau lưng hắn, đao bổ vào xương tỳ bà của hắn.
    Lỗ Thế Hùng cũng không quay đầu lại, trở tay một kiếm đè bảo đao của hắn, đang muốn sử dụng nội lực, đánh rơi binh khí của hắn. Người này không đợi chiêu thức đánh ra, lập tức biến chiêu đổi vị trí, xuất chiêu "Thiết ngưu canh tác", đao quang lóe lên từ chân hắn.
    Lỗ Thế Hùng nhảy lên, mặc dù tránh thoát nhưng cũng không khỏi có chút sợ: "Bản lĩnh của người này thật sự không tệ, ta không thể khinh địch!”
    Đao qua kiếm lại, càng đấu càng quyết liệt. Đao pháp của người này cổ quái. Trong binh khí vốn là đao chủ cương, kiếm chủ nhu, nhưng đao pháp của người này khinh linh nhanh chóng, cũng là có cả nhanh lẹ của kiếm pháp. Lỗ Thế Hùng tập trung tinh thần ứng phó, đem hết bình sinh tuyệt học ra thi triển, mới dành được chút tiên thủ.
    Người này một hơi đánh ra sáu sáu ba mươi sáu đao, nhanh đến khó có thể hình dung. Lỗ Thế Hùng từng bước lui về phía sau, đao phóng theo muốn bức hắn đến góc tường. Lỗ Thế Hùng bỗng dưng quát: "Thôi!" Tiếng ầm ầm vang lên, một kiếm đâm xuyên qua "da mặt" của hắn. Thì ra Lỗ Thế Hùng dùng kế "kiêu địch" để dụ dỗ đối phương vội vàng công kích, chờ đúng thời cơ thích hợp nhất, dùng tuyệt chiêu phản kích!
    Phản chiêu của Lỗ Thế Hùng nhanh đến cực điểm, một kiếm đâm xuyên qua "da mặt" của hắn. Định thừa thế tiếp công vào tử huyệt của hắn, nhưng Thế Hùng lại không ngờ "Đường lang bộ thiền, hoàng tước tại hậu" (Bọ ngựa bắt ve sầu, hoàng tước ở phía sau), có một người nhanh hơn hắn.
    Ám khí của người này bất quá chỉ là một đóa Mai hoa châm!
    Mai hoa châm là ám khí phân lượng nhẹ nhất, lại có thể đánh rơi trường kiếm trong tay Lỗ Thế Hùng.
    Điều này là không thể tưởng tượng được. Võ công của người này rất cao. Không chỉ vậy thôi, trong thạch lao này chỉ có Lỗ Thế Hùng cùng đại quái nhân. Người dùng Mai hoa châm vẫn chưa hiện thân, đương nhiên là ở bên ngoài phòng. Bốn phía vách đá trong phòng giam này không có cửa sổ, hiển nhiên Mai hoa châm này lại phóng ra từ một lỗ nhỏ mà Lỗ Thế Hùng chưa từng phát hiện. Ám khí đánh chuẩn như vậy, khó thể tưởng tượng được, "Thính phong biện khí" thuật của người này đã đạt đến hóa cảnh!
    Kinh ngạc của hắn không chỉ vì trường kiếm bị người ta đánh rớt, còn có một chuyện khiến hắn càng thêm bất ngờ.
    Người mà "da mặt" bị hắn đâm thủng, Ä‘á»™t nhiên lá»™t "da mặt", chỉ thấy mái tóc nhÆ° mây, lông mày  tá»±a liá»…u, mắt nhÆ° thu thủy, mặt tá»±a xuân sÆ¡n. Xuất hiện trÆ°á»›c mặt anh ta là má»™t cô gái rất xinh đẹp! Hóa ra cô ấy Ä‘eo mặt nạ. Lá»— Thế Hùng sá»›m đã biết đối phÆ°Æ¡ng là Ä‘eo mặt nạ, bất quá lại không biết "hắn" là nữ tá»­, hÆ¡n nữa còn là má»™t mỹ nữ đẹp chÆ°a từng thấy!
    Ngay sau đó, có người đẩy cửa vào, cười ha ha nói:
    - Kỳ thi cuối cùng, đã kết thúc!
        of    

    1 1   5 views • Dec 10, 2021

    Dân Gian Sưu Tập
    1 follower


    Giới thiệu:
    Tác giả: Lương Vũ Sinh (梁羽生) (1926-2009) là một nhà văn Trung Quốc viết truyện kiếm hiệp. Cùng với Kim Dung, Cổ Long, Ngọa Long Sinh, Ôn Thụy An, Lương Vũ Sinh được tôn làm "Võ hiệp ngũ đại gia".

    Sơ lược truyện (飛鳳潛龍, 1966):

    Trong cuộc khảo thí của trường viện sĩ, một thiếu niên tên là Lỗ Thế Hùng do Đàn nguyên soái tiến cử, đã vượt qua các bài kiểm tra về y thuật và võ thuật, nhưng lại bị tống vào ngục.

    Sau đó, anh đã trải qua một kỳ thi khó nghĩ ra, và cuối cùng đã chiến thắng những thử thách khảo nghiệm nặng nề của Hoàng thúc Hoàn Nhan Trường Chi và trở thành một nghiên cứu viện sĩ.
    Nghiên kinh viện này là tổ chức nghiên cứu bí mật của Kim quốc, thu thập các cao thủ trên khắp thế giới để nghiên cứu về bảo vật võ lâm "Huyệt đạo đồ giải đồng nhân" (tượng đồng giải thích huyệt đạo) cướp được từ thời nhà Tống và nội công tâm pháp "Chỉ Nguyên Thiên" do Trần Bác soạn ra.

    Nghiên kinh viện có quy củ chặt chẽ, các biện pháp phòng ngừa nghiêm ngặt và rất nhiều cao thủ.
    Lỗ Thế Hùng rất chăm chỉ tỉ mỉ khi nghiên cứu, đạt được nhiều thành quả tốt đẹp, rất được Hoàn Nhan Trường Chi thưởng thức.

    Để mua lòng người, Hoàn Nhan Trường Chi đem nghĩa nữ Độc Cô Phi Phụng gã cho Lỗ Thế Hùng. Sau ngày cưới, ông cho Lỗ Thế Hùng ám sát một gián điệp Nam Tống nằm vùng ở Kim Kinh, đội lốt thương nhân buôn lông thú là Dương lão bản. Lỗ Thế Hùng giết Dương lão bản theo lệnh của ông ta. Hoàn Nhan Trường Chi hoàn toàn tin tưởng anh ta. Sau đó, Lỗ Thế Hùng theo nghiên cứu báo vật trong Nghiên kinh viện. Thời gian trôi qua, thắm thoát đã được 5 năm. Lỗ Thế Hùng và Độc Cô Phi Phụng cũng đã sinh được hai đứa con. Nhưng họ vẫn không thể xóa bỏ được hình bóng người tình cũ trong tim họ.