[advanced]
All > Language and Literature > Chị Loan, người khách lạ ban chiều
Chị Loan, người khách lạ ban chiều
Miên Kim

 

(7-10 minutes)


    Mỗi thứ ba và thứ năm sau khi đi vườn trẻ, tôi được mẹ chở tới nhà ông bà nội chơi cho đến tối rồi mới về lo tắm rửa, đánh răng, sửa soạn đi ngủ.
    Thời gian ở nhà ông bà nội khoảng gần bốn tiếng. Hai ngày đó ông nội đi làm về sớm hơn thường lệ để dắt tôi đi dạo mát, chơi xích đu, chơi cầu tuột, hay đuổi bắt bươm bướm, chuồn chuồn. Đôi khi chơi mấy trò đó cũng chán thì tôi chơi rượt bắt với ông. Ông nội chắc vì tuổi già nên ông hay nói "Lily, thôi không chơi nữa, ông mệt rồi." Nghe nói hình như ông hơn tôi tới năm mươi mốt tuổi lận. Tôi mới lên ba. Tính ra thì ông tôi năm nay năm mươi bốn tuổi. Vậy thì quá già rồi còn gì nữa. Hèn gì chạy theo tôi không nổi là phải.
    Hôm nay lại thứ ba nhưng tôi không đi chơi ở ngoài trời với ông. Bà nội nói nhà có khách mà khách là chị Loan đến từ Houston, Texas nên cả nhà ăn cơm chiều sớm hơn thường lệ. Gọi là chị Loan chứ thật sự theo lễ nghĩa thì tôi phải gọi bằng bà mới đúng. Tôi đang tập nói, chưa rành cách xưng hô nên cứ gọi “chị Loan” theo bà nội cho tiện. Trong lúc chờ chị Loan tới, bà cho tôi chơi IPad. Hiếm hoi lắm tôi mới được cầm IPad ở nhà bà. Bà hay nói "Chơi IPad nhiều hư mắt." Tôi lại mê coi hoạt hoạ trên IPad mới chết chứ. Phải chi chị Loan cứ tới chơi thường hơn để tôi được chơi IPad hoài ở nhà ông bà nội. Tôi hư quá phải không?
    Cứ vài ba phút, ông nội chạy lại hun tôi chùn chụt. Tôi lấy tay chùi má. Ông nội không hiểu khi tôi đang bận rộn coi hoạt hoạ trên IPad, tôi không muốn bị làm phiền. Thì cũng giống như ông đóng cửa lại khi đang làm việc vì không thích người khác làm phiền. Tại sao người lớn không hiểu tâm lý con nít nhỉ? Đừng hiểu lầm là tôi không thương ông nội. Tôi vừa thương vừa yêu quí ông nữa. Ông nội có gì mà không đáng yêu chứ (chỉ trừ lúc hun tôi lúc tôi đang chơi IPad thôi). Này nhé, tôi muốn gì ông cũng chìu. Trong nhà bà nội chưng những món đồ xinh xắn trong tủ kiếng, tôi muốn, ông cũng lấy cho tôi chơi. Bà la thì ông nói "Có chơi thì trí óc mới mở mang". Ông lấy phép nghỉ để đưa tôi đi coi hồ cá kiểng ở Baltimore, tiểu bang Maryland. Ở đó có cá nhiều màu sắc, có cả cá voi nữa. Ông dẫn tôi đi ăn kem, đi coi máy bay ở viện bảo tàng. Ôi thôi đủ thứ hết. À quên, ông còn dẫn tôi đi bơi nữa chứ. Đầu óc nhỏ bé của tôi chắc còn quên nhiều thứ mà ông làm, sẽ kể tiếp trong bài khác…
    Trở lại chuyện chị Loan đến nhà ăn cơm. Mới gặp chị là tôi mến liền. Chị là người Bắc nhưng giọng nói trầm trầm. Chị nhỏ nhỏ nguời, có nụ cuời thật xinh. Hình như đôi mắt chị có nét buồn buồn. Chị khen tôi dễ thương, trắng trẻo. Hình như chị khen tôi đẹp nữa thì phải? Khen dễ thương cũng đủ làm tôi thích chị rồi. Nghe nói bà nội đang dụ chị ở luôn đây để tối ngày được nghe khen. Mai mốt gặp chị để hỏi coi có đúng không.
    Bà nội nấu mì Quảng. Chị Loan nói một câu gì đó tôi không nghe rõ. Chỉ thấy bà cười cười trả lời "Hôm nay sinh nhật ông mà ông lại là người Quảng nên nấu món quê hương mừng ổng". Chị Loan mở lời chúc. Ông cười tươi, có phần thích thú, trả lời "Đâu có, N đùa đó". N là tên của bà nội. Mà thiệt, cuối tuần này là sinh nhật ông. Tôi nghĩ chuyện nấu mì Quảng chỉ là tình cờ. Ông với bà thì cứ thích đùa nhau như vậy.
    Chị Loan nói chuyện với một người khách nữa. Hai người chưa biết nhau nhưng cùng thân với một người thứ ba hiện đang ở Texas nên chuyện trò vui vẻ lắm. Tôi cũng ngồi chung nhưng ghế thì cao hơn. Lâu lâu tôi làm trò để mọi người biết tôi cũng quan trọng lắm chứ. Mỗi lần như thế là chị Loan cười, khen miệng tôi chu chu dễ thương. Được thể tôi cứ ngồi đá lông nheo với chị ấy. Chị Loan hơn tuổi ông nội nhưng tóc ông nội gần bạc trắng. Tóc của chị nâu nâu như tóc của tôi. Dám ra đường thiên hạ nghĩ chị và tôi là hai chị em lắm.
    Ăn cơm xong bà nội làm sinh tố trái cây cho tôi. Thương bà nội nhất là giờ phút được nhâm nhi vị lạnh lạnh, ngọt ngọt của trái cây xay, vừa bổ vừa ngon. Ông nội thì cái gì ngon là cho tôi ăn, như cà rem, bánh ngọt, kẹo... Ba, mẹ, và bà biết được là nhăn mặt. Tôi được ăn những thứ đó thì thích lắm. Mỗi lần cho tôi ăn như vậy là điều bí mật giữa ông và tôi. Hai ông cháu cứ bỏ ngón trỏ lên môi mà suỵt, thích thú lắm.
    Mới biết chị Loan có một thời gian ngắn mà tôi thấy mến và gần gủi với chị ấy. Bà nội nói tôi hát cho chị Loan nghe. Mới đầu tôi còn hơi mắc cỡ nhưng nhờ sự khuyến khích của bà nên tôi bắt đầu hát. Mới đầu hát nhỏ nhỏ rồi từ từ dạn ra dần. Tôi hát bài “Kìa con bướm vàng”, bài “Chiều nay em đi câu cá”. Hai bài tiếng Việt này tôi hát ngọng ngọng nhưng vì là tiếng mẹ đẻ của bà nên ai cũng vỗ tay. Sau đó tôi hát nhiều bài bằng tiếng Anh như “Twinkle twinkle”, bài “Wheels on the bus”, bài “Daddy Finger”, bài “Old McDonald”. Đến khi tôi hát bài “I love you”, mọi người cứ nghĩ là "I love you, you love me" nhưng tôi lại hát "I love you, you don't care", đã tạo một sự ngạc nhiên thích thú trên khuông mặt mọi người kể cả chị Loan.
    Tới giờ ông nội đưa tôi về, điện thoại reo. Đầu giây bên kia là ba tôi. Ba tôi bận nên sẽ đón tôi trễ. Mẹ tôi phải trông em nên ở nhà. Ba nhờ bà nội tắm cho tôi trước khi ông đến đón. Bà bận khách là chị Loan nên ông nội tắm cho tôi. Tôi có nói là ông nội dễ thương lắm phải không? Tắm xong tôi thơm phứt. Ông bà nội cứ ôm tôi mà hun. Chị Loan cũng hun tôi nữa.
    Ba tôi đến đón. Tôi và chị Loan cứ hun gió không biết bao nhiêu lần. Chị Loan hun gió thì tôi chụp nụ hôn rồi ép lên má. Cuối cùng tôi cũng phải đi về với ba. Trước khi về tôi hun ông, hun bà cả chục cái. Tôi chạy lại ôm chị Loan thật chặt và hun chị một cái thật kêu lên môi. Ba tôi nói "Chào bà Loan trước khi về đi con". Chào bà! Bắt đầu từ đây tôi phải xưng hô với chị Loan bằng Bà. Thật tiếc!
        of    

    1 1   6 views • Nov 22, 2021

    Diá»…m XÆ°a
    1 follower